Diệp Huyền gật đầu, hắn do dự một lát, muốn nói lại thôi.
Thanh sam nam tử mỉm cười: “Không nỡ lòng khi hắn ta chết như vậy?”
Diệp Huyền thở dài một hơi: “Ta không có tư cách thông cảm cho hắn ta, nếu không nhờ có cha và Thanh Nhi thì người chết chính là ta rồi!”
Thanh sam nam tử gật đầu: “Ngươi có thể nghĩ được điều này ta cũng thấy rất vui! Trên thế giới này tất cả mọi người đều có thể thông cảm cho hắn ta, nhưng ngươi thì không!”
Diệp Huyền gật đầu.