Trên giường, Diệp Huyền nằm lẳng lặng, thần sắc hận sinh không thể luyến.
Cách đó không xa, Thác Bạt Tiểu Yêu đang đỡ đầu hắn, hai ngón trỏ không ngừng khua loạn.
Cứ như vậy, trầm mặc một hồi, Thác Bạt Tiểu Yêu chậm rãi đi tới bên giường, nhẹ đá đá giường, nhỏ giọng:
- Không phải chỉ là hai quả trứng thôi sao, cần tức giận vậy sao! Ta, ta đền ngươi là được!
Nói chưa dứt, Diệp Huyền thiếu chút tức tới hộc máu: