Không thể không nói, Thác Bạt Ngạn cực đẹp, gương mặt như vẽ, da thịt trắng hơn tuyết, đặc biệt là nàng cầm quyền đã lâu, trên thân còn mang theo uy nghiêm của vương giả, làm cho nam nhân muốn chinh phục nàng.
Thác Bạt Ngạn đi đến trước mặt Diệp Huyền, Diệp Huyền lập tức ngửi được hương thơm, mùi thơm này không chỉ đơn thuần là mùi nước hoa, còn có mùi thơm của cơ thể, hiển nhiên Thác Bạt Ngạn vừa mới tắm xong.
Diệp Huyền xao động, hắn nhanh chóng áp chế xuống. Làm kiếm tu, hắn phải có định lực như vậy.
Thác Bạt Ngạn nhìn thoáng qua bốn phía, nói:
- Ngươi làm?