Nữ tử váy trắng quay đầu nhìn Diệp Huyền, ánh mắt lóe lên một vệt lo lắng:
- Ngươi mang trọng bảo, mà thựclực lại mỏng manh, mà bản thể ta cách đây quá xa, hoặc thậm chí, đã không còn trong vũ trụ này…
Nói tới đây, nàng khẽ lắc đầu:
- Mà tháp này của ngươi cũng là vật phi phàm, nếu tồn tại trong đó đi ra, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Diệp Huyền cười khổ: