Dưới sự dẫn dắt của Phong Cảnh, Diệp Huyền xuyên qua một dãy núi.
Trên đường, thần sắc hắn đầy ngưng trọng.
Bởi hắn cảm nhận được một vài khí tức mạnh mẽ sâu trong núi, trong những khí tức này, một số mờ mịt không rõ, nhưng lại cực kỳ khủng bố.
Chừng nửa canh giờ sau, hai người tới một khe núi lớn, bên trong là một tòa thành thật lớn, thành bảo xây dựa vào núi, hai bên trái phải cùng đằng sau đều là núi cao, mà trên đỉnh thành, có một hư ấn thật lớn.
Diệp Huyền nói khẽ: