Sau lưng, Phong Cảnh mỉm cười. Kỳ thực đám trưởng lão ngoại viện bọn hắn cũng muốn tạo quan hệ với thiên tài như vậy, bởi thiên tài như vậy, tiền đồ vô lượng, nếu tạo được mối quan hệ, sau này sẽ thu được chỗ tốt cực lớn.
Đương nhiên, người bình thường thì bọn hắn cũng chướng mắt.
Một hồi sau, Phong Cảnh quay người rời đi. Hiện tại, lão đã thành công gieo một hạt gióng, ngày sau Diệp Huyền này có thể trưởng thành tới mức độ nào, còn nhớ tới ân huệ hôm nay không, vậy là chuyện của sau này.
…
Chỉ một chốc, Diệp Huyền đã tới Tiếp Dẫn điện, trong điện có một nam tử thanh niên, nam tử này gác chân lên bàn, miệng ngậm bút dài, hừ hừ một tiểu khúc không biết tên.