Trời sáng.
Tiểu nam hài bất động, cơ thể đã lạnh như băng nhưng hai tay hắn ta vẫn đang ôm chặt tiểu nữ hài.
Nửa canh giờ sau, tiểu nữ hài chôn tiểu nam hài trong khe núi, nàng ngồi trước khe núi, nước mắt cứ chảy xuống như vậy không ngừng.
Ngày hôm sau, tiểu nữ hài đứng dậy, quay người đi ra khỏi sơn mạch, giữa chừng gặp được một vài thi thể, nàng đi đến trước một thi thể trong số đó, lấy một thanh kiếm trong tay thi thể đó, hai tay nâng thanh kiếm kia, trong mắt là vẻ lạnh lùng và hờ hững không phù hợp với tuổi: “Sau này ngươi sẽ tên là Hành Đạo kiếm, cùng ta thay trời hành đạo.”
Cứ như vậy, tiểu nữ hài cầm thanh kiếm kia đi ra khỏi sơn mạch…