Quan Quân thu lại suy nghĩ, lại hỏi: “Tiểu hữu, nàng ta tới từ Ngũ Duy sao?”
Diệp Huyền lắc đầu: “Không phải!”
Quan Quân hơi gật đầu, hắn ta đang định nói gì thì đúng lúc này, dường như cảm giác được gì đó mà ngẩng phắt đầu lên, trong tinh không cách đó không xa có một cổ thụ chọc trời đứng sừng sững, cổ thụ này cực lớn, trải dài trong tinh không, che lấp mặt trời.
Cổ thụ này đứng giữa tinh không, xung quanh nó tản ra một luồng khí tức kỳ lạ.
Quan Quân ở bên cạnh Diệp Huyền nhẹ giọng nói: “Chúng ta đã đến rồi!”