Bên ngoài Giới Ngục tháp, Diệp Huyền tay xách cái tháp mà cạn lời.
Vòng đi vòng lại cuối cùng nó vẫn về tay hắn!
Giới Ngục tháp rung lên một chút như đang muốn nói gì đó với hắn.
Diệp Huyền bật cười: “Có lẽ đây chính là duyên phận!”
Hắn cất Giới Ngục tháp đi, đang chuẩn bị rời đi lại chợt ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy một nữ tử đang đi đến.