Diệp Huyền trầm mặc.
Hạ Hầu Cẩn khẽ mỉm cười: “Diệp công tử, ngươi cứ nghĩ mà xem, nếu ta đã dám đi theo ngươi thì sẽ sợ ngươi giết ta ư? Đương nhiên, ta phải nói rõ với ngươi một tiếng, ta không có liên quan gì đến Vạn Duy học viện hết, hơn nữa ta cũng không phải kẻ địch của Diệp công tử!”
Diệp Huyền khẽ nói: “Sao các hạ biết được thân phận của ta?”
Đây là chuyện mà hắn tò mò nhất.
Hạ Hầu Cẩn mỉm cười: “Ta cũng biết một chút về Lý Vân Khởi của Lý gia. Trong lớp trẻ của Lý gia, hắn ta cũng là một người vô cùng nổi bật. Có điều, theo ta thì hắn ta vẫn chưa có năng lực để lấy được Ngũ Duy chí bảo đâu! Nhưng hắn ta lại lấy được nó, hơn nữa còn lấy được một cách dễ dàng. Vậy thì chỉ có một khả năng duy nhất là Diệp công tử cố ý đưa cho hắn!”