Liên Thiển nói khẽ: "Mới đầu hắn ta sợ, vô cùng sợ, hắn ta sợ nếu chính tay mình giết cừu nhân, chủ nhân sẽ trục xuất hắn ta khỏi thư viện, nhưng không báo thù thì hắn ta lại không cam tâm! Cuối cùng, hắn ta vẫn chính tay đâm chết tất cả cừu nhân, mà sau khi giết tất cả cừu nhân xong, hắn ta quỳ trước mặt chủ nhân dập đầu lạy người ba cái, sau đó muốn tự sát, nhưng chủ nhân đã ngăn cản hắn ta. Chủ nhân nói với hắn ta, giết người thì đền mạng, đây chính là lý, hắn ta không làm sai."
Diệp Huyền trầm mặc.
Liên Thiển lại nói: "Từ đó về sau, hắn ta nhớ kỹ lời nói của chủ nhân trong lòng, đồng thời, lấy lý làm đao, thành tựu đao đạo vô song. Mà hắn ta cũng được thế nhân tôn xưng Đao Quân."
Nói xong, nàng nhìn về phía Diệp Huyền: “Ngươi nên thấy may mắn, may mắn vì lần này người tới tìm ngươi không phải Văn Tú, nếu không, rất có thể ngươi sẽ chết!"
Diệp Huyền nhíu mày: “Văn Tú?"