Vĩnh Sinh chi địa.
Sau khi Diệp Huyền bước qua cánh cửa kia, hắn thấy trước mắt mình là một không gian trống rỗng. Thời gian không biết trôi qua bao lâu, hắn mở mắt ra, lúc này hắn đang ở trước một con đường.
Con đường này dẫn đến hai nơi, mà ở giữa hai nơi đó có một bia đá không biết đã được lập từ bao giờ, bên trên bia đá có mấy hàng chữ.
Diệp Huyền lại gần bia đá, nhìn mấy hàng chữ đó, khẽ nói: “Ngươi và ta đều là người phàm, sinh tử do trời, ai có thể không chết mà dạo quanh thế gian?”
Diệp Huyền trầm mặc.