Diệp Huyền đi tới bên cạnh Tiểu phạn, Tiểu Phạn ngẩng đầu nhìn hắn. Nàng chỉ tay vào đám sương màu máu kia, cơ thể rung lên kịch liệt, cổ họng không ngừng gào rít, muốn nói gì đó nhưng không thể.
Nàng vô cùng đau khổ.
Thấy Tiểu Phạn như vậy, Diệp Huyền cũng rất đau lòng. Hắn ôm lấy Tiểu Phạn, Tiểu Phạn cũng ôm chặt lấy hắn và gào khóc.
Khoảnh khắc ấy, nàng càng giống một đứa trẻ hơn.
Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, ánh mắt hắn lạnh lùng vô cùng.