Khoảng nửa canh giờ sau, Diệp Huyền đưa Tiểu Phạn và con chó tới bên dưới ngọn núi nơi có tòa cung điện.
Dưới núi có rất nhiều cỏ dại. Đám cỏ dại này rất cao, rất rõ ràng nơi này đã rất lâu rồi chưa có người hay dị thú tới.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía tòa cung điện, trong lòng không khỏi tò mò, bên trong tòa cung điện này sẽ có một cường giả như thế nào?
Mà lúc này, Tiểu Phạn giật nhẹ tay áo Diệp Huyền. Diệp Huyền nhìn nàng, Tiểu Phạn chỉ vào bụng mình.
Ý là nàng đói rồi!