Vô Tâm đỡ hắn, do dự một lát rồi nói: “Huynh đệ, ngươi thực sự muốn đánh tiếp sao?”
Diệp Huyền gật đầu, hắn ngoác miệng cười: “Ta với ngươi đều là kiếm tu, sao có thể ngồi không chờ chết? Dù có phải chết thì cũng phải chiến đến chết!”
Vô Tâm nhìn hắn rồi dựng ngón tay cái: “Đúng là có khí phách! Lão tử cũng không đợi chết nữa! Muốn chết thì phải kéo thêm cái đệm lưng đi cùng!”
Diệp Huyền bật cười ha ha, đoạn nói: “Huynh đệ, ngươi tránh ra một chút đi, ta ra đại chiêu đây!”
Vô Tâm vội vàng gật đầu: “Được được, huynh đệ à, ngươi phải cẩn thận nhé, ta sẽ trợ uy cho ngươi. Nếu ngươi chết thì ta lập tức chết theo ngươi, dù sao thì hôm nay lão tử cũng không sống nổi rồi! Còn về món nợ ngươi lừa ta kiếp sau ta lại tìm ngươi tính sổ!”