Diệp Huyền trầm mặc.
Mộ Niệm Niệm quay đầu nhìn khắp xung quanh, nàng khẽ nói: “Còn nhớ ta đã nói gì với ngươi không ? Ngay cả ta cũng không muốn chọc vào Âm Gian!”
Diệp Huyền gật đầu: “Ta xin lỗi.”
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Ban đầu ta nghe tin ngươi ở Âm Gian đã rất thất vọng, cực kì, cực kì thất vọng, bởi vì ta cho rằng ngươi chẳng sợ gì hết nên mới dám tới Âm Gian. Mà ta không ngờ ngươi lại tới đây vì ta.”
Nói đến đây, nàng liếc nhìn Diệp Huyền, mỉm cười: “Mặc dù ngươi tới đây là vì ta, thế nhưng ta vẫn phải nói, ngươi đúng là rất ngốc.”