Trong tinh không, Diệp Huyền ôm chặt lấy Mộ Niệm Niệm, hắn nấc nghẹn, khóc như một đứa trẻ.
Mộ Niệm Niệm trong lòng hắn đã hoàn toàn không còn chút khí tức nào nữa.
Hình như nhớ đến điều gì đó, hắn lấy tất cả tử khí ra cho Mộ Niệm Niệm hấp thụ, tuy nhiên chẳng có chút tác dụng nào. Chỗ tử khí kia vừa mới vào cơ thể nàng đã tự động tản ra!
Thấy vậy, Diệp Huyền ngồi bệt giữa tinh không. Ánh mắt hắn trống rỗng như mất hồn vậy.
Lúc này, một bạch ảnh bỗng nhiên xuất hiện ở phía cách Diệp Huyền không xa.