Bạch Đế Tử trầm mặc.
Chân Võ lại nói: “Chúng ta và Diệp Huyền tại sao lại kết thù? Bởi vì Đạo Kinh, bởi vì Lục công chúa! Lục công chúa là người bảo vệ đại đạo nhưng lại vì sở thích của riêng mình mà ảnh hưởng đến cả vạn năm của người khác… Bạch Đế Tử, ngươi thấy hành vi này của nàng ta có xứng đáng khi làm một người bảo vệ đại đạo không?”
Nói đoạn, hắn ta lại lắc đầu: “Chúng ta muốn thay đổi trật tự, để thế gian này giống như năm xưa, đại đạo có trật tự! Thế nhưng ta lại nhận ra rằng con đường chúng ta đi càng lúc càng lệch lạc, bởi vì những người bảo vệ đại đạo như chúng ta đã coi đại đạo như của riêng, đồng thời dùng nó để mưa cầu lợi ích riêng.”
Bạch Đế Tử đang định nói gì đó thì Chân Võ lại bảo: “Chúng ta muốn thay đổi thế giới này cho tốt hơn… thế nhưng thực chất chúng ta chỉ muốn bản thân chúng ta tốt hơn! Hiện giờ tại sao thực lực của Đạo Đình càng lúc càng yếu? Là bởi vì rất nhiều đại đạo đã từ bỏ chúng ta rồi!”
Nói đoạn, hắn ta bèn nhìn thanh kiếm trong tay: “Ta đã từng chiến đấu vì tín ngưỡng, nhưng hiện giờ ta chiến đấu vì cái gì đây? Vì Đạo Đình sao? Đạo Đình ngày hôm nay có còn đáng để ta chiến đấu nữa không?”