Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Ta và Ám Uyên hình như không có thâm cừu đại hận gì!”
Liên Tôn gật đầu: “Đúng thật là không có! Nhưng chúng ta nhìn trúng Đạo Kinh trên người ngươi! Thế nên ngươi có thể đưa mấy quyển Đạo Kinh đó cho chúng ta không?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Diệp Huyền ta trước nay luôn rất hào phóng với người thân của mình, chi bằng ngươi làm người thân của ta đi! Như vậy thì ta có thể đưa Đạo Kinh cho ngươi!”
Liên Tôn nhíu mày: “Làm người thân của ngươi?”
Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy! Ta nhận ngươi làm con trai, như vậy thì chúng ta là người thân rồi còn gì? Nếu đã là người thân thì ta cho ngươi Đạo Kinh cũng có sao?”