Nhân Tôn liếc nhìn nữ tử bên cạnh Trương Văn Tú: “Ngươi không phải nữ tử váy trắng?”
Nữ tử mỉm cười: “Ngươi có vẻ thất vọng nhỉ!”
Nhân Tôn mỉm cười: “Đúng thật là ta thấy hơi thất vọng. Bởi vì chúng ta đã chuẩn bị cho nàng ta một món quà lớn. Nhưng tiếc là nàng ta không có tới! Đúng là quá đáng tiếc! Có điều không sao, sau này giết nàng ta cũng được!”
“Giết nàng ta!”
Nữ tử chớp mắt, ngay sau đó nàng bỗng nhiên biến mất.