Bạch Đế Tử trầm mặc rồi nói: “Sở dĩ Đạo Môn không dám ra tay là bởi e sợ thế lực phía sau Đạo Chủ, cũng chính là Thính Vân cô nương và bạch bào nữ tử. Ngươi truyền tin rằng Đạo Chủ đã đi tìm Thính Vân cô nương và bạch bào nữ tử… Như vậy thì những thế lực núp trong bóng tối chắc chắn sẽ phải kiêng dè. Còn về Đạo Môn, bọn họ muốn động thủ thì bắt buộc phải nghĩ đến Thính Vân cô nương và bạch bào nữ tử, mà chỉ cần nghĩ tới họ thôi là đám người đó sẽ không dám ra tay bừa!”
Chân Võ gật đầu: “Được!”
Bạch Đế Tử lại nói: “Còn một chuyện nữa là ngươi liên lạc với Huyền thành, Cổ tộc, Nam Việt tộc. Cứ nói là chúng ta mời họ tới Ngũ Duy vũ trụ làm khách và nghiên cứu về tám quyển Đạo Kinh đầu!”
Chân Võ do dự một lát rồi nói: “Bọn họ sẽ tới sao?”
Bạch Đế Tử nói: “Nếu như ta là bọn họ thì sẽ không tử chối đâu! Giết một trong số chúng ta mới được quyển thứ tám, nhưng hiện giờ chúng ta không yêu cầu gì, lại còn tặng miễn phí! Dẫu sao thì nội dung quyển một đến quyển tám đã lưu truyền ra ngoài rồi. Nếu vậy thì tại sao chúng ta không dứt khoát hơn?”