Diệp Huyền bước đến trước mặt Man Tử, Man Tử vội vàng nói: “Không, không đánh nữa! Không đánh nổi!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ta đâu có muốn đánh ngươi!”
Nói đoạn, hắn lấy một viên đan dược ra đưa cho Man Tử: “Dùng để trị thương!”
Man Tử liếc nhìn Diệp Huyền, hắn ta do dự một lát rồi nhận lấy viên đan dược, sau đó uống nó. Đan dược vừa đi vào cơ thể thì một luồng năng lượng vô cùng thuần khiết lập tức lan toả. Rất nhanh sau đó, vết thương trên người hắn ta khôi phục với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.
Man Tử có hơi bất ngờ: “Đây…”