A Cổ tức giận gào lên: “Hắn chỉ là một nhân loại mà thôi! Một sinh linh thấp kém, một chủng tộc đê hèn… làm sao ngươi có thể thích hắn được hả? Ngươi biết không, ngươi đã khiến toàn bộ A Cổ thị chúng ta phải hổ thẹn!”
Nói rồi, tay phải của nàng ta cầm đao đâm mạnh một nhát nữa.
Phập!
Cơ thể Đạo Nhất càng trở nên hư ảo hơn, nàng hơi nhíu mày lại nhưng ngay sau đó lại mỉm cười: “Nha đầu ngốc, thích một người không phải là việc mà bản thân có thể khống chế được…”
Nói rồi, nàng quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền rồi mỉm cười: “Vốn ta còn muốn ở bên cạnh ngươi thêm một khoảng thời gian nữa, nhưng… chuyện không như mong muốn.