Đạo Nhất không đáp lời.
Diệp Huyền nhìn linh hồn trong tay mình, hắn lắc đầu cười: “Đạo Nhất, ta tới nơi này để làm gì? Ngươi tưởng ta tới đây để chơi sao? Ta tới cứu ngươi đó! Mà hiện giờ ngươi lại nói với ta rằng dị duy nhân là người trong tộc của ngươi! Thế ta là gì của ngươi hả?”
Nói đoạn, hắn bèn lấy một cây chủy thủ đưa cho Đạo Nhất: “Nếu ngươi đã nói dị duy nhân là người trong tộc của ngươi, mà giờ ta chính là kẻ địch của dị duy nhân. Nào, đâm cây chủy thủ này vào tim ta đi, như vậy thì người trong tộc các ngươi có thể không cần lo lắng gì nữa.”
Cơ thể Đạo Nhất run lên bần bật.
Diệp Huyền đột nhiên gào lên: “Đâm đi chứ! Như năm xưa ngươi giết Diệp Thần ấy, giờ chỉ cần ngươi động thủ là người trong tộc các ngươi sẽ thắng!”