Diệp Huyền lắc đầu: “Không thực tế! Ngày xưa sau khi các ngươi chạy trốn, với thủ đoạn của mẹ Diệp Thần chắc chắn đã xử lý sạch những người còn lại rồi. Cho dù họ không bị xử lý sạch thì hiện giờ cũng đã trôi qua nhiều năm như thế, những người đó chưa chắc đã trung thành được như ngày xưa. Đặc biệt là bây giờ ta vẫn chưa thức tỉnh, bọn họ càng không có khả năng trung thành với ta hơn, hơn nữa, hiện giờ các ngươi mà tới Diệp tộc là quá nguy hiểm!”
Mục Thánh trầm giọng nói: “Thế tử, ngươi nói có lý nhưng ngươi đừng đánh giá thấp tầm ảnh hưởng của mình trong tộc!”
Diệp Huyền lắc đầu cười khổ: “Mục Thánh, đó là ngày xưa rồi! Có rất nhiều chuyện sẽ thay đổi, nhất là lòng người! Còn nữa, cho dù có một vài thuộc hạ ủng hộ thì có thể đối đầu được với nữ nhân đó sao?
Năm ấy, Diệp Thần ở thời kỳ đỉnh phong mà còn thất bại thì thôi, lúc đó vẫn còn rất nhiều trưởng lão ủng hộ mà bây giờ thì sao? Ta dám cược rằng trong Diệp tộc, bất cứ một vị trưởng lão nào đã ủng hộ Diệp Thần khi ấy chắc chắn đều đã bị thanh trừng rồi.”
Sắc mặt Mục Thánh trở nên hơi khó coi: “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Đợi chết à?”