Diệp Lăng Thiên nhìn về phía chân trời xa xăm, khóe miệng hơi nhếch lên: “Con trai ngoan của ta, ngươi thật sự không khiến mẹ ngươi bớt lo được tí nào! Ngay cả chết mà cũng không chết sạch sẽ một chút…”
Giọng nói rất dịu dàng nhưng nụ cười thì lại lạnh như băng.
Trên một đỉnh núi nào đó, một nam tử bước nhanh đến trước một sơn động, mà lúc này lại có một lão giả chặn trước mặt nam tử.
Nam tử hơi hành lễ: “Xích lão, ta có chuyện cần bẩm báo với đại tiểu thư.”
Lão giả lắc đầu: “Tiểu thư đang bế quan, dù là chuyện gì cũng không được quấy rầy nàng ấy!”