Trước cổng thành không có tiếng động.
Diệp Huyền nhìn mười chín người đang bị treo trên tường thành kia với vẻ mặt bình tĩnh, nhưng tay phải hắn đã bất tri bất giác siết thành nắm đấm.
Một lúc sau, hắn chậm rãi nhắm hai mắt mình lại, tay phải nắm lấy tay của Đạo Nhất, nhẹ giọng nói: “Đạo Nhất, ta của ngày xưa không đáng được các ngươi yêu đến vậy!”
Đạo Nhất im lặng.
Nàng và Diệp Huyền đã từng giao hòa linh hồn, chính vì thế nên lúc này có thể cảm giác được rất rõ ràng tâm trạng của hắn.