Nghe vậy, cả người Tiên Nhi trực tiếp sững sờ, sau đó nàng ta trực tiếp ôm lấy Dữ Mục, thơm mạnh một cái, còn nói với vẻ vui sướng: “Dữ Mục tốt, ta yêu ngươi chết đi được! Ha ha…”
Dữ Mục lắc đầu cười: “Ta đọc rồi, cảm thấy rất không tồi, vô cùng thích hợp với ngươi của hiện tại, đi tu luyện đi!”
Tiên Nhi gật đầu: “Được!”
Nói rồi, nàng trực tiếp cất sách đi sau đó quay người rời đi.
Bên dưới cây, Dữ Mục dựa người vào thân cây đằng sau, hai mắt từ từ nhắm lại: “Nhất Kiếm Định Sinh Tử… cái tên thật ngông cuồng… người có thể sáng tạo ra kiếm kỹ bậc này… thật muốn gặp một lần để luận bàn một phen quá!”