Khưu trưởng lão kia cũng nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền như thế: “Ngươi đã thắng rồi! Nhất thiết phải đuổi cùng giết tận sao?”
Diệp Huyền lắc đầu cười: “Câu này của ngươi nghe cứ như thể người sai là ta thế nhỉ!”
Nói rồi, hắn chỉ vào Hư Yếm: “Vừa rồi hắn ta đã nhắm vào ta thế nào hả? Ta đòi một lời giải thích thì có vấn đề gì sao?”
Khưu trưởng lão nhìn Diệp Huyền, trong mắt lóe lên sát ý: “Chuyện này dừng lại ở đây thôi! Hiểu chưa?”
Diệp Huyền nhếch khóe môi cười dữ tợn: “Dừng lại ở đây thôi? Con mẹ nó, ngươi là cái thá gì?”