Phong Ngọc Nhi nhẹ nhàng thở ra, trầm tư trong chốc lát, giống như đang sắp xếp lại câu từ, chỉ thấy nàng chậm rãi nói: "Phong Úy sư đệ, ngươi mới nhập môn được một năm sao?"
Tô Hạo kinh ngạc, nàng hỏi cái này làm gì? Nhưng vẫn trả lời: "Không sai!"
Phong Ngọc Nhi nói: "Ta ở dưới tay Phong Úy sư đệ không có lực hoàn thủ, vì vậy, ngươi mới thật sự là thiên tài, mà ta thì không phải! Đây là điều mà hai ngày nay ta sũy nghĩ cẩn thận mới ra. Sau đó ta có một câu hỏi, ta cũng không phải là thiên tài, nhưng vì sao sư tôn lại nói ta là thiên tài trăm năm khó gặp? Hơn nữa rất nhiều chuyện tụ lại một chỗ, ta liền cảm thấy vô cùng hoang mang, nhưng lại không biết hoang mang ở chỗ nào. Ta muốn hỏi sư đệ một chút, ngươi đồng dạng cũng là thiên tài, có cảm giác như bị ai nhắm vào không?"
Phản ứng đầu tiên trong đầu Tô Hạo chính là: "Tiểu nha đầu này không phải bị chứng ảo tưởng gì chứ?"
Hẳn Phong Ngọc Nhi đã bị hắn đả kích quá đà.