Từ một năm trươc, Tô Hạo đã sớn sửa đổi xong thiên phú tu tiên của Á Sơn, đạt tới tiêu chuẩn mà Vân Trung Vọng Nguyệt Cốc thu đệ tử, sau đó triệu hoán hắn đến An Nam Hành Châu, cũng cho hắn một đống nhiệm vụ về học tập tri thức luyện đan cùng phù văn.
Đến tận đây Á Sơn mới biết dừng lại, không xông loạn vào các tiên môn gây chuyện nữa.
Đối với Á Sơn mà nói, trở lại bên cạnh Duy lão đại làm việc là một chuyện đại thiện, thứ nhất là an toàn, không cần phải lo lắng bị đối phương đấm chết; thứ hai là thỏa mãn nỗi lòng, không ở bên cạnh Duy lão đại nghe hắn chỉ thị, Á Sơn cảm giác cuộc sống của mình thiếu chút gì đó, thứ ba là đi theo lão đại tu tiên, hắn lúc này cũng chỉ như lúc trước, căn bản không chút nào tiến bộ, nếu không nhanh chóng tu tiên, đuổi kịp bước chân của Duy lão đại, như thế nào giúp đỡ được Duy lão đại đây?
Á Sơn không muốn mình bị thụt lại.
Mà đối với Tô Hạo, có Á Sơn bên cạnh, liền có thể giúp hắn bớt đi nhiều chuyện, mấy chuyện linh tinh vặt vãnh, có thể đưa cho Á Sơn đi làm. Á Sơn đã đi theo hắn rất lâu, hắn tin tưởng Á Sơn có thể dễ dàng hoàn thành mấy nhiệm vu này.