"Ngọc Nhi ! Bằng không ngươi đi trước đi! Ta ở lại liều mạng với bọn họ!" Trên gương mặt tuấn lãng của Vân Thanh Bình lúc này đã phủ đầy bụi, nhìn qua vô cùng chật vật, nhưng ở trước mặt Phong Ngọc Nhi, vì bảo trì phong độ liền ngăn Phong Ngọc Nhi quay lưng lại nhìn, không mất đi vẻ khí phái nam tử.
Phong Ngọc Nhi lập tức lắc đầu nói: "Vân sư huynh đừng vội, chạy trốn một hồi, gặp được vị trí thích hợp, chúng ta cũng không phải không có lực đánh một trận... Hơn nữa, đối phương cũng là Trúc Cơ Cảnh, bất quá kinh nghiệm chiến đầu cùng thuật pháp đều tốt hơn chúng ta, nào có thể đơn giản đánh bại."
Vân Thanh Bình thở dài nói: "Chỉ có thể như vậy!"
"Hưu hưu hưu ——"
"Ngọc Nhi sư muội cẩn thận!" Vân Thanh Bình kinh hô một tiếng, thủ quyết biến đổi, giơ tay lên.