Tiểu Hạp Tử chỉ vào mặt Tô Hạo quát: "Điêu dân to gan, hiện tại ta muốn trị tội ngu ngốc của ngươi, ngay lập tức quỳ xuống khấu đầu xin lỗi Lạc vương còn kịp, nếu không ngươi phạm vào tội coi thường 'Vương Tộc', đến lúc đó sẽ bị nhốt vào Hắc Lao vĩnh viễn không thấy mặt trời."
Ánh mắt Lạc Vương băng lãnh nhìn Tô Hạo, khoé miệng khẽ nhếch lên, trong lòng không giấu được sự chế nhạo đối với đám người Tô Hạo.
Nhưng mà hắn vẫn biểu hiện ra nét phong độ, đưa tay cản tiểu Hạp Tử tiếp tục la mắng, mỉm cười, tựa hồ không thèm để ý chút nào nói: "Ha ha, không sao, Nguyên Pháp Sư trẻ tuổi không nghe qua danh hào của ta cũng là chuyện bình thường. Bổn vương lần này tới đây, cũng vì nghe nói sự tích anh hùng của mấy vị, vô cùng ưa thích, vì vậy muốn mời các vị gia nhập Lạc vương phủ, cùng chống lại tai hoạ, bảo vệ bá tánh bình an. Mà nhu cầu của các vị, bổn vương đều có thể thoả mãn, từ đó về sau trở thành anh hùng của mọi người, vượt qua sinh hoạt không cách nào tưởng tượng...
Không biết các vị nghĩ thế nào?"
Tô Hạo rất nghiêm túc lắng nghe lời hắn nói, sau đó dứt khoát cự tuyệt:" Những thứ này, cũng không phải điều ta muốn, vì vậy ta từ chối yêu cầu của ngươi."