Không bao lâu sau, Á Sơn đã trở lại, yên lặng quay về máy tính của mình, tiếp tục nhiệm vụ chưa hoàn thành.
Mà vừa rồi hắn thật sự đem Phan Hoa đánh cho một trận, tựu như làm mộ chuyện bình thường vậy.
Á Sơn giờ phút này cũng có thể hiểu rõ, vì sao Duy lão đại trước kia ưa thích an tĩnh như vậy, hiện tại hắn cũng thấu hiếu.
Thời điểm mình chuyên tâm học hành, ghét nhất là bị người khác chạy tới phá đám cắt ngang đấy.
Hơn nữa hận nhất chính làm, người cắt ngang hắn học tập, còn bay ra vẻ mặt vô tội nói: "Không phải chỉ nhờ ngươi kêu một chút, không được sao" "Không phải chỉ nhờ ngươi giúp một việc, không được sao?" "'Không phải chỉ làm hỏng một món đồ chơi nhỏ, không được sao?" "Không phải..."