Bọn hắn thoặt nhìn trẻ tuổi, nhưng tuổi thật đã không cò nhỏ, Phong Hoa cùng Phong Nhan đã tầm một trăm tuổi, Phong Linh Tiên Tử cũng được mười mấy tuổi, để cho bọn họ tiếp xúc đồ vật mới, lại vượt qua giai đoạn hiếu kỳ liền rất khó kiên trì, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ.
Chỉ có thể kéo dài cách sống lúc trước mới khiến bọn họ cảm thấy thư thái.
Tô Hạo từ trên đám người Phong Linh Tiên Tử ý thức được một việc: Để muốn cải cách thế giới này, biến thế giới này trở thành khoa học kỹ thuật Linh Lực, còn cần bắt đầu từ giới trẻ, chỉ cần trôi qua vài thập niên, đợi giới trẻ hoàn toàn lớn lên, thay thế đời cũ, như vậy diện mạo của thế giới cũng tự nhiên cải biên.
Đồng thời tự nhìn lại: "Ta theo thời gian trôi qua, sẽ từ chối học tập sao, dần dần trở nên sơ cứng như đám người sư tôn sao? Ta có thể một mực bảo trì nhiệt tình đối với tri thức cùng học tập, mà không bị biến mất sao? Ta có thể bảo đảm bản thân mình sẽ không dương dương tự đắc vì thu hoạch nhỏ trước mặt, không cầu tiến bộ sao?"
Rồi sau đó, Tô Hạo tiến vào trong quả cầu không gian, đem câu hỏi của mình viết lại, bảo đảm mỗi lần tiến vào trong quả cầu không gian, đều có thể nhìn thấy mấy câu hỏi đó.