Từ khi gặp được Đồ Thanh Chúc, Từ Ngôn đã cảm thấy một bên hư không cửa phòng hơi khác thường, thật giống như có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm.
Long hồn trong mắt trái suy yếu, năng lực theo long hồn mà đến cũng biến thành càng ngày càng yếu ớt, mắt trái của Từ Ngôn đã rất khó coi ra quỷ linh tinh quái trôi nổi trong không khí, bất quá đối với tu sĩ Nguyên Anh đỉnh phong mà nói, linh thức cảm giác tồn tại, cũng không kém gì đồng thuật, chỉ cần thôi thúc linh thức, thu hết dị dạng xung quanh vào mắt.
Năng lực có thể nhìn thấy âm hồn quỷ vật của mắt trái đối với Từ Ngôn bây giờ mà nói không khác gì gân gà (có cũng được không có cũng không sao), cho dù suy yếu cũng không tính là gì, nhưng lần này khiến Từ Ngôn rất ngạc nhiên chính là, từ khi hắn phát hiện trong phòng nhiều thêm thứ gì, thậm chí ngay cả toàn lực thúc giục linh thức cảm giác đều không thể bắt được chút khác biệt nào.
Linh thức vô hiệu, để Từ Ngôn kinh hãi không thôi, Tiểu Hắc suy yếu không có thể động dụng, Từ Ngôn đành phải thôi thúc ra pháp môn kiếm nhãn cũng không thuần thục.