"Tròn năm mươi miếng vảy của Đăng Lung thú, người của đảo Bát Lan ghê gớm thật!"
Trong phòng của đảo chủ, Vương Ngữ Hải nhìn những mảnh vụn của bức tượng và mảnh vảy, lạnh lùng nói.
"Chỉ vì một linh mạch hạ phẩm mà bọn chúng muốn đuổi tận giết tuyệt sao..."
Ở bên cạnh, phu nhân đảo chủ thở dài, ánh mắt đầy lo lắng.
"Giới tu hành vốn là như thế, tài nguyên tu luyện mới là thứ mà các thế lực đều coi trọng. Linh mạch chẳng có thì nói gì tới lớn mạnh. Nhưng đám người đảo Bát Lan cũng vội vã quá, để lộ chân tướng rồi."