Triệu Thanh Vân dẫn quân trở về thành, chứng kiến đoàn người tị nạn lũ lượt kéo nhau vào nội thành mà lòng bừng bừng lửa giận. Hắn nghĩ bụng: "Lẽ nào dân chúng không tin ta có thể giữ vững Hà Châu hay sao?".
"Đóng chặt cổng thành! Bất kỳ kẻ nào trái lệnh xông ra ngoài, chém không tha!"
Triệu Thanh Vân giơ cao roi ngựa, quất thẳng vào mặt đám dân thường đang gào khóc, vẻ mặt hắn mới giãn ra đôi chút.
Từ lúc nào không hay, Triệu Thanh Vân dần tận hưởng cái cảm giác quyền lực tối thượng này. Hắn có thể tùy ý định đoạt mọi thứ, muốn gì được nấy.
"Cái gã Tiểu Đông gia kia đúng là khờ khạo, thời buổi này còn dám bén mảng đến biên ải," một giọng nói vang lên.