Liêm Vĩnh nhảy phốc lên lưng con ngựa già, nở một nụ cười.
“Đừng có mà cười ta nhé, năm xưa ta theo Tiên Đế đi đánh giặc Bắc Địch, thua tan tác. Bốn vạn hùng quân, chỉ còn sót lại chưa đến năm ngàn mạng, cắm đầu cắm cổ mà chạy về. Lúc đó ta ôm khư khư cái đao, chỉ sợ chạy chậm thì bị bọn Bắc Địch kia nó phi ngựa tới cắt đầu.”
“Chỉ còn nước chui rúc như chó dại, trốn chui trốn lủi trong rừng trên núi mất cả tuần.”
“Lúc đó ta đã nghĩ, không biết đến bao giờ Đại Kỷ ta mới đánh thắng được bọn Bắc Địch kia chứ.”
Siết chặt dây cương, ánh mắt Liêm Vĩnh rực sáng.