Vu Văn mình khoác chiến giáp, mặt mày trở nên nghiêm nghị. Tay nắm chặt ngọn trường thương, dẫn ba ngàn kỵ binh phía sau, men theo địa hình bằng phẳng mà xông pha chém giết.
Đám thủy tặc vốn đã mất hết vía, nay lại trúng phục kích, càng thêm kinh hồn bạt vía. Chúng chỉ biết vung dao chém loạn xạ, may mắn lắm mới chém trúng bụng ngựa, thừa cơ bỏ chạy thục mạng.
“Xông thẳng!”
Vệ Phong và Vu Văn mỗi người chỉ huy một cánh quân, xông xáo chém giết không ngừng.
Tiếng kêu than của đám giặc vang vọng cả một đêm dài.