Một là cửa ải Bách Lí Dục Quan, nơi mà nếu không có mười vạn quân thì đừng hòng nghĩ đến chuyện tấn công, quá khó khăn. Con đường thứ hai là quận Ba Nam. Nếu đại quân tiến vào được Thục Nam, sau đó leo núi đánh thành, chiếm được Ba Nam quận thì coi như đã đặt chân thành công vào Thục Trung.
Khổ nỗi, quân đội không thể tiến vào Thục Nam được. Cái đường sạn đạo chết tiệt kia, dù có đi chậm thì cũng phải mất ít nhất nửa năm mới có thể điều động được hai ba vạn quân cùng với lương thảo, khí giới công thành đến nơi.
Hắn không thể chờ, cũng không có thời gian để chờ.
Chắc chắn là có cao nhân đứng sau giật dây cái triều đình nhỏ bé ở Thương Châu kia, chúng sẽ không để yên cho quân ta tiến vào Thục dễ dàng vậy đâu.
“Đánh Ba Nam quận, tiến vào Thục Trung ư?”