Hắn ta tự nhủ, phen này chắc mẩm lập công rồi.
Tiếng bước chân nặng nề cuối cùng cũng tiến lại gần.
"Đầu của tên tặc thủ Đậu Cương đây, nghênh đón thiên hạ bố y!" Đậu Chú hổn hển, từ từ ngẩng đầu khi vẫn còn quỳ.
Khác với tưởng tượng của hắn, trước mặt chỉ là một thanh niên mặt mày điềm tĩnh, toàn thân chẳng toát vẻ vương bá gì.
Nhưng dù vậy, chỉ cần gã thanh niên đứng đó, chưa hề hé răng, cũng đủ khiến lồng ngực hắn ta nghẹn ứ khó chịu.