Đám quân của Độc Ưng đã giăng bẫy ở cả ba cửa Bắc, Đông, Nam. Con đường sống duy nhất là cửa Tây, nhưng phía sau lại là vách núi dựng đứng, đường cùng!
Trước đây, nhờ đám tù binh và du côn, quân số của hắn từng lên đến gần mgười lăm ngàn người. Nhưng giờ đây, khi thế trận xoay chiều, đám người "thấy gió trở cờ" này đã sớm tan tác như ong vỡ tổ.
Hiện tại, tính cả hơn sáu ngàn quân sĩ mang theo và tàn quân của Đậu gia, hắn chỉ còn lại chưa đến chín ngàn người. Trong thành, chưa kể đến Hiệp Nhi quân, ngày càng có nhiều dân chúng tập hợp lại, số lượng lên đến hàng vạn, chắn hết đường lui của hắn.
"Quân… quân sư Tư Mã! Bình Man doanh của Thục Châu đã tiến quân từ đường núi, chặn đường về Lương Châu rồi ạ! Thêm nữa, Trần Trung từ Dũ Quan cũng đang dẫn mấy ngàn quân, sắp tiến đến Thành Đô."
"Tướng quân Hàn Cửu lỗ mãng… đã dẫn quân về, chặn ở cửa Đông…" Tiếng của trinh sát Đậu gia ngày càng bi thảm.