Nằm liệt giường, sắc mặt Liêm Vĩnh tái mét, hơi thở thoi thóp. Ông khẽ ho vài tiếng, gắng gượng ngồi dậy, tựa lưng vào thành giường, đôi mắt chợt lóe lên tia sáng.
“Tướng quân, xin ngài đắp chăn cẩn thận ạ.” Một viên thân vệ già, người đã theo Liêm Vĩnh hơn mười năm, vội vã bước vào, hốt hoảng nói.
“Đừng hốt hoảng, ta vẫn chưa muốn chết đâu.” Liêm Vĩnh khàn giọng.
Viên thân vệ sững người, đôi mắt đỏ hoe, đứng lặng im.
“Lão tướng quân, xin người đừng cố quá, mau nằm xuống nghỉ ngơi đi ạ.”