Lúc này, Điệp Thạch Quan đã vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Khắp nơi lính tráng vũ trang, giáo mác hối hả ngược xuôi, chuẩn bị nghênh chiến.
Mùa xuân sắp đến, lửa chiến tranh tưởng chừng đã lụi tàn suốt mùa đông, nay lại rục rịch bùng lên.
Một gã tướng quan chỉ huy, dáng vẻ bệ vệ, dẫn theo hơn chục lính tuần tra đi dọc vọng lâu Điệp Thạch Quan, không ngừng đảo mắt quan sát. Đi đi lại lại được hai vòng, gã chợt khựng lại, phát hiện một đứa trẻ con, dáng vẻ cô độc, quay lưng về phía mình, đứng lặng giữa gió rét căm căm.
"Ê thằng nhóc kia, con nhà ai lạc đấy hả! Mau về nhà tìm mẹ đi!" Gã sĩ quan chưa kịp mở miệng, thì một tên lính già dơ trong đội, vốn là bà con xa của hắn, đã vội vàng quát tháo.
Tức thì, gã sĩ quan tái mặt kinh hãi. Lần trước, có một tên lính mới tò te cũng dám ăn nói kiểu đó, bị đám hộ vệ của Yến Vương tóm cổ lôi ra, ném thẳng từ trên thành xuống đất, tan xác như tương.