Nghe xong, Hoàng Chi Chu run rẩy vái chào, nghẹn ngào bật khóc.
“Chi Chu, xin hãy nén bi thương.”
“Đa tạ Lý huynh.”
Đợi vị phó tướng đi khuất, Hoàng Chi Chu mới ngẩng đầu, vẻ bi thương ban nãy đã biến mất không còn dấu vết, thay vào đó là một sắc mặt trầm lặng đến đáng sợ.
“Phụ thân… người đang toan tính điều gì?” Rất lâu sau, Hoàng Chi Chu cay đắng nhắm mắt.