Sớm biết có cái liên minh thiên hạ đại sự này, thì hắn đã chẳng dại gì tranh cái danh chính thống, để rồi lún sâu vào vũng bùn nhơ nhớp. Giờ muốn rút chân ra cũng dính đầy phân rồi.
Hắn lo lắng, u sầu khôn tả.
“Phụ thân, Đường Ngũ Nguyên cũng chết rồi.”
“Ta biết rồi.” Viên Tùng ngẩng mặt lên, giọng gượng gạo, “Trước còn nói ngầm hợp tác với nhau. Nhưng tên này tham vọng lớn quá. Lại hay tự xưng đệ lục mưu sĩ thiên hạ, khinh thường tên què Tây Thục. Bị Thục Vương tính kế đến chết, ta đã liệu trước rồi.”
Viên Xung đứng bên cạnh, ngẫm nghĩ hồi lâu mới dám mở miệng, giọng điệu đầy bất lực: