Một tửu lầu nườm nượp khách ra vào, bên trong lẫn bên ngoài sảnh đường đều chật kín những gương mặt say sưa chén tạc chén thù.
“Chủ quán, rượu Túy Thiên Tiên hết rồi!”
“Mau lên, sai người đến trang viên lấy ngay!” Gã chủ quán béo núc ních đang lúi húi tính sổ nghe vậy liền vội vàng lên tiếng.
Nếu Từ Mục mà có mặt ở đây, nhìn thấy bộ dạng của gã chủ quán này, chắc chắn sẽ phải bật cười thành tiếng. Ai mà ngờ được Chu Phúc này mới có hai ba năm không gặp, đã phát tướng thành một cục thịt di động thế này.
Đợi tiểu nhị vừa quay người đi, Chu Phúc không quên dặn dò thêm một câu: