Gần đến Nội Thành, đoàn người hơn nghìn quân bỗng khựng ngựa. Dẫn đầu đoàn kỵ binh là một gã đàn ông cụt tay, mặt mày cau có, im lặng nhìn về phía trước.
Cách đó không xa là một trấn nhỏ, vẫn còn khá hẻo lánh so với sự phồn hoa của Nội Thành. Ở cổng trấn, lèo tèo vài ba bóng người qua lại.
“Trần tướng quân, đám người kia sao lại chọn cái nơi khỉ ho cò gáy này chứ? Chẳng phải nói An Thế Lương Hành ở ngay trong thành lớn sao?”
“Mạc Lý.” Trần Thịnh điềm tĩnh đáp lời. Trước khi lên đường, hắn ta đã nắm rõ ý của Giả quân sư, nên trong lòng không hề nao núng.
“Quả nhiên không sai, quân sư liệu đoán như thần, muốn giết người cướp của thì phải chọn chốn thâm sơn cùng cốc này.”