Thành Trường Dương lúc này đã loạn như canh hẹ.
Tộc trưởng Vương Long mình khoác chiến giáp oai phong lẫm liệt, tay đặt trên chuôi đao, được đám tử sĩ hộ tống, mặt mày lạnh tanh đứng trên một vọng lâu cao ngất.
Hai bên tả hữu ông ta, cũng có hai vị tộc trưởng khác, mình đều mặc giáp, tay lăm lăm chuôi đao, mặt mày giận dữ.
“Chư vị,” Vương Long cất giọng, “Ta xin nói thẳng. Lần này, Du Châu Vương dám giết đích tôn nhà họ Vương ta. Vậy ai dám chắc lần tới, tai họa sẽ không giáng xuống đầu các vị?”
“Đây mà là minh chủ cái nỗi gì!” Vương Long nghiến răng ken két, giọng điệu bi phẫn tột cùng, “Con trai đích tôn của Vương Long ta, cứ thế mà chết thảm!”